Nghị Định Thư Kyoto 2016 / Top 12 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Bac.edu.vn

Nghị Định Thư Kyoto (Kyoto Protocol)

Nghị định thư Kyoto là một thỏa thuận về việc cắt giảm lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính, gắn liền với Chương trình Khung Liên Hiệp Quốc về Biến đổi Khí hậu (United Nations Framework Convention on Climate Change – UNFCCC). Nghị định thư buộc các nước tham gia phải cam kết đạt được các mục tiêu về thải khí nhà kính được xác định cụ thể cho từng nước. Nghị định thư được hoàn tất và mở ký vào ngày 11/12/1997 tại Kyoto, Nhật Bản. Nghị định thư quy định trước khi có hiệu lực Nghị định thư phải được phê chuẩn bởi ít nhất 55 quốc gia và các quốc gia này phải chịu trách nhiệm ít nhất đối với 55% tổng lượng khí thải toàn cầu. Các điều kiện này đã được thỏa mãn khi Liên bang Nga phê chuẩn Nghị định thư. Vì vậy Nghị định thư chính thức bắt đầu có hiệu lực từ ngày 16/02/2005. Tính đến tháng 02/2009, đã có 184 quốc gia tham gia vào Nghị định thư Kyoto. Việt Nam ký Nghị định thư vào ngày 03/12/1998 và phê chuẩn vào ngày 25/9/2002.

Nội dung chính của Nghị định thư Kyoto là đưa ra các mục tiêu mang tính bắt buộc đối với 37 nước công nghiệp trên thế giới và Liên minh Châu Âu (EU) về việc giảm lượng khí thải nhà kính. Theo đó, các nước này đến năm 2012 phải giảm lượng phát thải khí nhà kính, chủ yếu là carbon dioxide, ít nhất 5% so với mức phát thải năm 1990. Mức giảm cụ thể áp dụng cho từng quốc gia thay đổi khác nhau. Ví dụ, các nước EU là 8%, Mỹ 7%, Nhật Bản 6%, Australia 8%, trong khi New Zealand, Nga và Ucraina được duy trì mức phát thải hiện tại. Riêng một số quốc gia vốn có lượng phát thải khí nhà kính thấp được phép tăng lượng phát thải, như Na Uy được tăng 1% hay Iceland 10%.

Các nước tham gia vào Nghị định thư Kyoto phải chịu sự giám sát và quản lý bởi các nguyên tắc của Liên Hiệp Quốc về lượng khí thải cắt giảm. Các quốc gia được chia làm hai nhóm: nhóm các nước phát triển thuộc Phụ lục I (Annex I) của Nghị định thư, buộc phải có bản đệ trình thường niên về các hành động cắt giảm khí thải; và nhóm các nước đang phát triển nằm ngoài Phụ lục I (Non-Annex I) của Nghị định thư, bao gồm đa số các nước đang phát triển và cả một số nền kinh tế lớn mới nổi như Ấn Độ, Trung Quốc, Brazil. Những nước này ít chịu ràng buộc hơn so với các nước thuộc nhóm Annex I.

Nghị định thư Kyoto yêu cầu các quốc gia tham gia cam kết thực hiện các mục tiêu nêu trên thông qua ba cơ chế chính được đưa ra trong Hiệp định Marrakesh (Marrakesh Accord) được thông qua năm 2001, bao gồm (1) Cơ chế thị trường khí thải, hay còn gọi là thương mại khí thải; (2) Cơ chế phát triển sạch; và (3) Cơ chế đồng thực hiện.

Ngày 28/07/2005, Mỹ tuyên bố cùng 4 nước Hàn Quốc, Trung Quốc, Ấn Độ và Australia ký kết thỏa thuận “Quan hệ đối tác châu Á – Thái Bình Dương về khí hậu và phát triển sạch”, được biết đến như một Hiệp ước “Hậu Kyoto”.

Tuy nhiên, Hiệp ước này được cho là nhằm thay thế Nghị định thư Kyoto, phục vụ cho những tính toán có lợi cho Mỹ trước sự phản đối của cộng đồng quốc tế về việc Mỹ không tham gia Nghị định thư Kyoto. Hiệp ước này chủ yếu nhấn mạnh việc cần tăng cường nghiên cứu để tìm ra các nguồn năng lượng sạch và chuyển giao công nghệ từ những quốc gia công nghiệp sang các nước đang phát triển. Tuy nhiên đến nay Hiệp ước “Hậu Kyoto” này vẫn chưa phát huy tác dụng.

Nghị định thư Kyoto cũng được cho là một trong những tiền đề hình thành nên khái niệm “ngoại giao khí hậu”, vốn xuất hiện trong khoảng 7 đến 8 năm trở lại đây, khi các diễn biễn phức tạp của khí hậu cùng các hệ quả của nó gây ảnh hưởng không nhỏ đến quan hệ quốc tế. Những quốc gia công nghiệp và các nước phát triển được cho là “thủ phạm” chính gây ra sự biến đổi khí hậu (đứng đầu là Mỹ, Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật Bản), tuy nhiên lại không phải là những nước gánh chịu hậu quả nặng nề nhất, mà lại là các quốc gia đang phát triển. Các nước phát triển dù cam kết đi đầu trong việc cắt giảm lượng khí thải nhà kính theo Nghị định thư, nhưng thực tế lại tìm nhiều cách lảng tránh vấn đề như trì hoãn phê chuẩn, thực hiện, đưa những dây chuyền công nghệ lạc hậu, gây ô nhiễm sang các nước đang phát triển.

Đặc biệt, Mỹ là quốc gia công nghiệp chiếm đến 25% lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính trên thế giới nhưng lại không phê chuẩn Nghị định thư Kyoto vì cho rằng điều này sẽ gây thiệt hại đối với kinh tế Mỹ. Thay vào đó, chính phủ Mỹ năm 2001 đã cam kết sẽ thực thi kế hoạch của Tổng thống George W. Bush về tăng cường hiệu quả sử dụng năng lượng trong 10 năm (2002-2012), đưa nồng độ carbon trong các ngành công nghiệp Mỹ giảm 18%.

Biến đổi khí hậu hiện nay được xếp vào hàng ” an ninh phi truyền thống “, được dự báo là có thể trở thành thách thức lớn nhất với hòa bình và an ninh thế giới, hơn cả chủ nghĩa khủng bố. Hậu quả của biến đổi khí hậu (các thảm họa thiên nhiên, các vấn đề môi trường…) có thể làm thay đổi nguồn phân bổ tài nguyên, dẫn đến tình trạng mất an ninh lương thực, an ninh năng lượng và làm bùng nổ các làn sóng di cư, gây xung đột và làm bất ổn chính trị xã hội.

Từ năm 2009, Liên Hiệp Quốc cùng các nhà lãnh đạo thế giới đã gia tăng hợp tác và bàn thảo một thỏa thuận môi trường thay thế Nghị định thư Kyoto (sẽ hết hiệu lực vào năm 2012). Tuy nhiên, trải qua không ít các vòng đàm phán liên tiếp, các nước vẫn chưa đi đến một sự đồng thuận nào về vấn đề này, do còn nhiều khác biệt về lợi ích (đặc biệt là xung đột lơi ích giữa môi trường và kinh tế) giữa các quốc gia.

Nguồn: Đào Minh Hồng – Lê Hồng Hiệp (chủ biên), Sổ tay Thuật ngữ Quan hệ Quốc tế, (TPHCM: Khoa QHQT – Đại học KHXH&NV TPHCM, 2013).

Nghị Định Thư Kyoto Năm 1997

Nghị định thư quy định những vấn đề gì?

Nghị định thư Kyoto chia sẻ mục tiêu chung với Công ước là ổn định mức độ tích tụ khí nhà kính trong khí quyển ở mức có thể ngăn ngừa được các tác động nguy hiểm cho hệ thống khí hậu (xem Phần II.13). Để đạt được mục tiêu này, Nghị định thư Kyoto đã đề ra và tăng cường rất nhiều cam kết của Công ước.

Nội dung của Nghị định thư bao gồm các điều khoản cung cấp bối cảnh để hiểu Nghị định thư, các điều khoản ghi nhận cam kết của các thành viên, các điều khoản về thể chế và các điều khoản về bảo đảm tuân thủ.

Với Nghị định thư Kyoto, các Quốc gia thành viên thuộc Phụ lục I UNFCCC chấp nhận chịu ràng buộc bởi các cam kết cụ thể về cắt giảm phát thải khí nhà kính. Mục tiêu cắt giảm của tất cả các Quốc gia thành viên này được liệt kê ở Phụ lục B của Nghị định thư. Chúng được tính toán sao cho tổng lượng phát thải của các nước này giảm ít nhất 5% so với mức cơ cở của năm 1990, được dùng làm năm cơ sở. Mục tiêu cắt giảm phải đạt được cho giai đoạn cam kết5 năm lần thứ nhất, từ năm 2008 đến năm 2012.

Văn kiện sửa đổi Doha năm 2012 quy định giai đoạn cam kết thứ hai của Nghị định thư Kyoto từ năm 2013 đến 2020, nhưng chưa có hiệu lực do chưa đủ số thành viên phê chuẩn.

Nhằm cho phép các Quốc gia thuộc Phụ lục I có được sự linh hoạt trong việc thực thi cam kết cắt giảm của từng nước, Nghị định thư Kyoto thiết lập ba cơ chế. Các cơ chế này cho phép các Quốc gia thành viên thuộc Phụ lục I có thể tận dụng những cơ hội cắt giảmít tốn kém hơn bên ngoài lãnh thổ của mình.

Các thiết chế của Công ước khung, bao gồm Hội nghị các Bên, Ban thư ký và các Cơ quan giúp việc, cũng phục vụ cho việc thực thi Nghị định thư Kyoto. Tuy nhiên, một số thiết chế khác cũng được thành lập.

Việt Nam cần tuân thủ những nghĩa vụ gì?

Trọng tâm của Nghị định thư Kyoto nằm ở các cam kết cắt giảm khí thải của các Quốc gia thành viên thuộc Phụ lục I và các cam kết của các Quốc gia thuộc Phụ lục II về cung cấp thêm các nguồn tài chính. Các quốc gia không nằm trong phụ lục chưa phải cam kết cắt giảm khí thải, với lí do các quốc gia này không phải là những nước đóng góp chính vào việc phát thải khí nhà kính trong giai đoạn công nghiệp hóa trước khi có Công ước. Tuy nhiên, mặc dù là một nước đang phát triển không thuộc phụ lục, Việt Nam vẫn phải thực hiện các cam kết bắt buộc theo Điều 10 dành cho tất cả các Quốc gia thành viên. Các cam kết này được xây dựng dựa trên các cam kết của Điều 4 UNFCCC và cụ thể hóa chúng.

Đối với các nước thành viên đang phát triển, nguyên tắc trách nhiệm chung nhưng khác biệt và các ưu tiên phát triển quốc gia cụ thể cần phải được xem xét đến khi đánh giá các cam kết.

– UNFCCC, 2008, Kyoto Protocol Reference Manual (Sách tham khảo về Nghị định thư Kyoto) https://unfccc.int/resource/docs/publications/08_unfccc_kp_ref_manual.pdf

Canada Rút Khỏi Nghị Định Thư Kyoto

Nhà lãnh đạo CHDCND Triều Tiên Kim Jong-un được cho là đang lên kế hoạch cho động thái kế tiếp, có thể gây bất ngờ cho ông Joe Biden, được cho là tổng thống tân cử Mỹ và sẽ nhậm chức vào ngày 20.1.2021.

Không lâu sau khi tỉ phú Lâm Kỳ, ông chủ hãng game Yoozoo Games, qua đời nghi bị đầu độc chết, thêm 3 người tại một hãng công nghệ Trung Quốc tử vong với lý do tương tự.

Trong nỗ lực nhằm ngăn chặn biến thể mới của vi rút Corona gây bệnh Covid-19 xâm nhập Indonesia, quốc gia Đông Nam Á này đã cấm du khách nước ngoài nhập cảnh trong 2 tuần.

Phi hành đoàn của máy bay ném bom chiến lược Nga Tu-95 MS vừa tiến hành cuộc diễn tập điều khiển máy bay không người lái (UAV) từ buồng lái nhằm đánh lạc hướng và tiêu diệt mục tiêu.

Chính phủ Ấn Độ được cho là đưa ra thông báo không chính thức, yêu cầu các hãng hàng không không chở hành khách Trung Quốc nhằm đáp trả việc Bắc Kinh cấm người Ấn Độ nhập cảnh, theo tờ Times of India.

Cuộc tập trận đổ bộ gần đây cho thấy một loại súng máy hạng nặng mới, có thể là nhẹ nhất trong loại súng này của thế giới, đã được đưa vào sử dụng trong quân đội Trung Quốc, theo Hoàn Cầu thời báo.

Hàng trăm du khách Anh buộc phải cách ly tại khu resort trượt tuyết cao cấp Verbier, Thụy Sĩ đã trốn khỏi đó giữa lúc biến thể đột biến của SARS-CoV-2 gây Covid-19 xuất hiện gần đây tại Anh được phát hiện ở nhiều nước.

Tổng thống Nga Vladimir Putin được cho là đã đạt được khả năng “miễn nhiễm” với những đòn tấn công cá nhân sau nhiều năm đối diện với vô vàn cáo buộc vô căn cứ.

Từ các nhà dưỡng lão ở Pháp đến những bệnh viện Ba Lan, các công dân cao tuổi của châu Âu và nhân viên y tế tuyến đầu chống dịch đã được tiêm phòng vắc xin Covid-19 từ ngày 27.12.

Nhà Trắng thông báo Tổng thống Mỹ Donald Trump đã ký dự luật chi tiêu và cứu trợ Covid-19 trị giá 2,3 nghìn tỉ USD, khôi phục trợ cấp thất nghiệp và ngăn chặn việc chính phủ liên bang đóng cửa một phần.

Việt Nam Kiên Trì Nghị Định Thư Kyoto

Quan điểm đó của Việt Nam được chia sẻ trong nhiều cuộc họp nhóm và song phương giữa Việt Nam với Malaysia, Philippines và một số nước đang phát triển.

Ông Cao Đức Phát: Nông nghiệp có phể giảm 30% phát thải

Trên cương vị chủ tịch ASEAN, Việt Nam khẳng định quan điểm trên cũng phản ánh tiếng nói chung của các nước ASEAN tại phiên họp có sự tham gia của gần 200 nhà lãnh đạo quốc gia và nhà hoạch định chính sách.

Bên cạnh đó, các nước ASEAN cũng đồng thuận “làm việc trên tinh thần xây dựng để có các hoạt động hợp tác lâu dài về CC “theo những nguyên tắc đã đạt được sự đồng thuận quốc tế cao như Công ước khung Liên hợp quốc về CC (UNFCCC), Lộ trình Bali và Kế hoạch Hành động Bali.

Đồng thời người đại diện cao nhất của Việt Nam và ASEAN tại COP 16 cũng đề nghị các cuộc đàm phán trong ngày cuối cùng cần đạt được thỏa thuận về giai đoạn hai của KP trên cơ sở tính đến điều kiện cụ thể của mỗi bên tham gia.

Theo đó, “UNFCCC và KP có chỉnh sửa và bổ sung đối với các nước phát thải chính phải tiếp tục theo khung pháp lý cơ bản và hướng dẫn pháp lý đối với cộng đồng quốc tế”

Vì vậy, phía các nước phát triển cần hỗ trợ các nước đang phát triển về vốn, chuyển giao công nghệ, nâng cao nâng lực theo kế hoạch hành động Bali.

Đồng thời các bên nỗ lực đạt được một thỏa thuận về việc bảo vệ và phát triển rừng. Theo ông Cao Đức Phát, một thỏa thuận về REDD+ là cần thiết để “giảm nhẹ phát thải ở các nước” và góp phần tăng cường đa dạng sinh học, sử dụng bền vững tài nguyên thiên nhiên và nâng cao cuộc sống cộng đồng.

Việt Nam cũng làm việc với Na Uy và một số đối tác khác để tìm thêm nguồn tài chính cho việc bảo vệ rừng. “Chính phủ Na Uy đã cam kết hỗ trợ 100 triệu đôla Mỹ”. tiến sĩ Phát cho biết.