– Chúng tôi đang huấn luyện một nhân viên để tham gia vào đội có công tác cuối cùng là loại trừ Saddam, một cô gái tên Hannah Kopec.
– Cô gái đã…, Christopher vừa nói vừa khẽ liếc về phía Scott.
– Vâng thưa ông. Cô ta đã hoàn toàn không có lỗi.
Nhưng đó không phải là vấn đề. Sau khi cô ta trở về Toà đại sứ Iraq tối hôm ấy, chúng tôi không thể nào tiếp cận được cô Kopec bất cứ nơi đây để cho cô ta biết chuyện vừa xảy ra, bởi vì trong suốt mấy ngày kế tiếp, cô ta không bao giờ ra toà nhà lấy một lần, đêm cũng như ngày. Từ đó, cò ta và viên đại sứ Iraq đã trở về Baghdad với hàng rào báo vệ dày đặc. Tuy nhiên, nhân viên Kopec vẫn còn hiểu lầm rằng cô ta đã giết chết Scott Bradley, và chúng tôi tin chắc mối quan hệ tận dụng nhất giờ đây của cô ta là lo trừ Saddam.
– Cô ta sẽ không bao giờ tiếp cận Scott ở bất cứ đâu.
– Tôi ước mong tôi đã tin như thế, – Scott nói một cách nhẹ nhâng.
– Cô ta là một thiếu nữ dũng cảm, giàu tưởng tượng và giỏi xoay xở, – Kratz nói – Và tồi tệ hơn, cô ta chính là vũ khí ám sát kinh khủng nhất.
– Đó là…? – Christopher nói.
– Cô ta không còn quan tâm đến sự sống sót của chính mình nữa.
– Điều này có thể khiến cho tình thế tồi tệ hơn chứ gì? – Christopher hỏi.
– Vâng, thưa ông. Cô ta không biết gì về sự biến mất của bản Tuyên ngôn, và chúng tôi không có cách nào dế cho cô ta biết.
Vị ngoại trưởng trầm ngâm một lúc, tựa hồ ông đang đi gần một quyết định.
– Đại tá Kratz, tôi muốn đề nghị một điều có thể trải rộng lòng trung thành của bản thán ông.
– Vâng, thưa ông Ngoại trưởng, – Kratz nói.
– Kế hoạch ám sát Saddam đó. Các ông đã tiến hành bao lâu rồi?
– Chín tháng đến một năm, – Kratz trả lời.
– Và hiển nhiên việc đó đã đòi hỏi ông đưa một người hoặc nhiều người vào trong cung điện hoặc hầm trú ẩn của Saddam?
Kratz do dự.
– Ông chỉ cần cho biết có hay không, – Christopher nói.
– Có, thưa ông.
– Câu hỏi của tôi vô cùng đơn giản, Đại tá à. Vì thế, chúng tôi có thể tận dụng việc chuẩn bị trong một năm mà các ông đã thực hiện và tôi xin mạo muội đề nghị – lấy trộm kế hoạch của các ông được không?
– Tôi sẽ phải tham khảo ý kiến của chính phủ tôi trước khi tôi trả lời…
Christopher lấy một chiếc phong bì từ trong túi của ông.
– Tôi sẽ vui mừng cho ông xem bức thư của ông Rabin gửi cho tôi về vấn đề này, nhưng trước hết hãy cho phép tôi đọc nó cho ông nghe.
Vị ngoại trưởng mở phong bì và rút bức thư ra. Ông nâng kính lên đầu mũi và trải mảnh giấy.
Người gửi: Thủ tướng
Ông Ngoại trưởng kính mến, ông rất chính xác khi nghĩ rằng Thủ tướng chính phủ Do thái là Bộ trưởng có quyền cao nhất và là Bộ trưởng Quốc phòng trong lúc đồng thời lãnh trách nhiệm toàn bộ cho Mossad.
Tuy nhiên, tôi thú nhận rằng khi có bất cứ ý kiến nào mà chúng tôi có thể xem xét cho những mối quan hệ trong tương lai với Saddam, tôi chỉ được cung cấp những dữ kiện chính. Tôi chưa được báo cáo một cách đầy đủ về những chi tiết tinh tế hơn.
Nếu ông tin chắc rằng tin tức mà chúng tôi đang nắm có thể tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại đối với những khó khăn hiện giờ của tôi, tôi sẽ chí thị cho Đại tá Kratz tường trình cho ông đầy đủ và không dè dặt.
Thân kính,
Yitzhak Rabin
Christopher xoay ngược lá thư và đẩy qua mặt bàn.
– Đại tá Kratz, xin để cho tôi nhân danh chính phủ Mỹ cam đoan với ông rằng tin tức mà ông đang nắm giữ có thể tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại.